Facebook của người yêu cũ

Tôi hay lần tìm vào Facebook của người yêu cũ. Chẳng để làm gì cả, không thích, chẳng bình luận. Chỉ lặng lẽ nhìn những gì mới cập nhật, giở lại những bài đăng cũ rồi lặng lẽ thoát ra.

Mỗi lần như thế tôi vẫn hay tự hỏi: “Chẳng biết chúng ta đã trở thành “người cũ” từ khi nào nhỉ?”. Tôi chẳng trả lời được! Có những thứ ngỡ vẫn còn là của mình nhưng trên thực tế là không phải nữa.

Trên tường Facebook của người cũ là “những điều tự đoán biết”.

Tôi đoán biết được rằng cô ấy hình như không vui, cô ấy hình như đang chơi vơi từ ngày chia tay tôi. Chúng tôi nợ nhau quá nhiều điều chưa bao giờ nói trọn, rồi những lời hứa chưa làm, những kỷ niệm chưa quên. Hoặc là mình tôi nợ cô ấy. Nợ cả một chuỗi ngày thanh xuân nông nổi và cuồng nhiệt.

Những điều cô ấy thể hiện dường như chỉ là bảy chữ: “Tôi đã không còn cần anh nữa”. Mọi nhớ quên, yêu hận không biết như thế nào cho vừa.

Tôi thấy gương mặt cô ấy vào mỗi đêm, trước lúc đi ngủ.

Dang dở là sẽ cố tìm, có khi là ngược dòng thời gian. Khoảng thời gian sau chia tay, tôi hay tìm vào trang cá nhân của người cũ để nhận ra một thứ tình yêu rất mới. Tôi tự lý giải cho lý do của xa cách. Thì ra là trong quá khứ, chính bản thân tôi đã có rất nhiều cơ hội để làm cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Tôi có thể kiên nhẫn một chút để đợi cô ấy dưới trời sương ướt áo. Những ngày của quá khứ, tôi hoàn toàn có thể bớt chút thời gian mải mê cá nhân của mình để mà quan tâm cô ấy, nghe cô ấy nói về một vài điều vui buồn của cuộc sống này. Như thế, suy nghĩ của chúng tôi đã lại đuổi kịp nhau, khoảng cách đã không lớn và những điều thực tế đã không trơ ra như thứ cần quan tâm duy nhất trong cuộc tình ấy.

Một ngày đẹp trời, lòng tôi chắc hẳn sẽ dịu lại. Trông thấy những tín hiệu của nhau, tim không còn đau, mắt chẳng còn ướt nữa. Rồi khi đó, tôi sẽ an nhiên nghĩ về cô ấy, của những ngày thực tại. Cô ấy chắc đang ngồi bên ai đó, vai nghiêng nghiêng và mái đầu khẽ tựa.

“Người yêu cũ không tốt với em phải không?” – Chàng trai kia khẽ hỏi.

Cô ấy im lặng, dường như là đồng tình. Hoặc có thể là quá khứ đối với cô ấy đã cũ đến mức không nên nhắc lại nữa. Thế rồi người tôi yêu bắt đầu một kỳ diệu mới.

Một ngày đẹp trời, điện thoại tôi sẽ khẽ khàng rung. Người nhắn là cô ấy. Chúng tôi nói cho nhau nghe về hiện tại. Và những ngày cũ lại êm dịu như chưa từng có nỗi đau.

Tôi vẫn tin vào những ngày mai như thế, dù nó chưa đến hay còn rất xa.

Khu vực này chỉ dành cho thành viên, bạn vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký thành viên.


Chia sẻ với bạn bè nếu bạn thấy hữu ích!

Mời bạn tham gia bình luận